Chẳng còn gì nữa phải không em?
Câu thơ ấy bây giờ ai cất giữ
Bỗng hoang vắng khi qua đường hẹn cũ
Kỷ niệm khép mình như con dế ngủ im.
Hết mùa hạ rồi hoa dại vẫn không tên
Bong bóng vỡ - sũng chiều cơn mưa đến
Khép nhẹ hàng mi, quá khứ rồi sẽ hiện
Em nghiêng vai cho chiều rụng vào đêm.
Chẳng còn gì nữa cả. Chỉ có em
Ngơ ngác đứng giữa hai miền cháy khát
Gió khép mở trong ráng chiều bàng bạc
Ngôi sao xanh nghiêng đậu xuống tay mềm.
Tất cả xa rồi, chỉ còn lại nhẹ êm
Như cỏ ướt dịu dàng, mây huyền thoại
Mùa hạ đi rồi, cơn giông còn nán lại
Và một mình em đứng lặng bên thềm!!!
Từ lúc yêu anh...
Trả lờiXóa... em mới biết làm thơ
Mang nỗi nhớ ghép thành vần điệu
Lời trái tim chỉ riêng mình anh hiểu
Kỉ niệm vui buồn thành nỗi nhớ không tên!